Suy niệm Tin mừng thứ Năm - Tuần 4 - Thường niên (Mc 6, 7-13)

  • 31/01/2024 20:02
  • “Người bắt đầu sai các ông đi“ (Mc 6, 8).

     

    1. Bài đọc 1 - năm I:  Dt 12, 18-19. 21-24

    “Anh em tiến đến núi Si-on và thành trì của Thiên Chúa hằng sống”.

    Trích thơ gửi tín hữu Do-thái.

    Anh em thân mến, Không phải anh em tiến tới một ngọn núi có thể sờ được, hay là lửa cháy, gió lốc, mây mù, bão táp, hoặc tiếng kèn và tiếng gầm thét, khiến cho người nghe xin tha đừng nói với họ lời nào nữa. Cảnh tượng thật hãi hùng, đến nỗi Mô-sê thốt lên: “Tôi đã kinh khiếp và run sợ”. Trái lại, anh em tiến đến núi Si-on và thành trì của Thiên Chúa hằng sống, là Giê-ru-sa-lem trên trời, tiến đến muôn ngàn thiên thần, và cộng đoàn các trưởng tử đã được ghi sổ trên trời, và đến cùng Thiên Chúa, Ðấng phán xét mọi người, đến cùng các linh hồn những người công chính hoàn hảo, đến cùng Ðấng trung gian của giao ước mới là Ðức Giê-su, và đến cùng máu đã rảy khi giao ước lên tiếng còn mạnh thế hơn máu A-ben.

    Ðó là lời Chúa.

     

    Đáp ca:  Tv 47, 2-3a. 3b-4. 9. 10-11.

    Ðáp:  Ôi Thiên Chúa, chúng con tưởng nhớ lại lòng thương xót của Chúa, ngay trong nơi đền thánh của Ngài (c. 10).

    Xướng:

    1)  Chúa vĩ đại và rất đáng ngợi khen trong thành trì của Thiên Chúa chúng ta. Núi thánh của Ngài là ngọn đồi duyên dáng, niềm hoan lạc của khắp cả địa cầu.

    2)  Núi Si-on là cùng kiệt phương bắc, là thành trì của Ðức Ðại Ðế. Thiên Chúa ngự trong thành quách của Ngài, tự chứng tỏ Ngài là an toàn chiến luỹ.

    3)  Chúng tôi đã nhìn thấy, như đã nghe kể lại, trong thành trì của Chúa thiên binh, trong thành trì của Thiên Chúa chúng tôi: Thiên Chúa kiên thủ thành đó tới muôn đời.

    4)  Ôi Thiên Chúa, chúng con tưởng nhớ lại lòng thương xót của Chúa, ngay trong nơi đền thánh của Ngài. Ôi Thiên Chúa, cũng như thánh danh Ngài, lời khen ngợi Ngài sẽ vang cùng cõi đất. Tay hữu Ngài đầy đức công minh.

     

    2. Bài đọc 2 – năm II:  1 V 2, 1-4. 10-12

    “Cha sắp bước vào con đường chung của thiên hạ; Sa-lô-môn, con hãy can đảm và ăn ở xứng danh nam nhi”.

    Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.

    Gần ngày băng hà, Ða-vít truyền cho Sa-lô-môn, con trai của ông rằng: “Cha sắp bước vào con đường chung của thiên hạ. Con hãy can đảm, và ăn ở xứng danh nam nhi. Con hãy tuân giữ các huấn lệnh của Chúa là Thiên Chúa con, hãy đi trong đường lối của Người, hãy tuân giữ các lễ nghi, giới răn, thánh chỉ và giáo huấn của Người như đã ghi chép trong Luật Mô-sê, ngõ hầu con đi đâu, con cũng hiểu biết mọi việc con làm, để Chúa hoàn thành lời Người đã nói về cha rằng: “Nếu con cái ngươi tuân giữ đường lối của chúng và hết lòng hết trí đi trước mặt Ta trong chân lý, thì ngươi sẽ không bao giờ mất người kế vị trên ngôi báu Israel”.

    Vậy vua Ða-vít yên giấc với các tổ phụ và được mai táng trong thành Ða-vít. Ða-vít làm vua Ít-ra-en được bốn mươi năm: tại Khép-rôn, ngài cai trị bảy năm; tại Giê-ru-sa-lem, ngài cai trị ba mươi ba năm. Còn Sa-lô-môn lên ngôi Ða-vít cha ngài, và triều đại ngài rất vững bền.

    Ðó là lời Chúa.

     

    Đáp ca:  1 Sb 29, 10. 11ab. 11d-12a. 12bcd

    Ðáp: Chúa thống trị trên tất cả mọi loài.

    Hoặc đọc: Giàu sang là của Chúa, và vinh quang là của Chúa.

    Xướng:

    1)  Ðavít đã chúc tụng Chúa trước mặt toàn thể cộng đồng, người thưa: “Lạy Chúa là Thiên Chúa Israel cha ông chúng con, Chúa đáng chúc tụng, từ đời đời tới muôn muôn thuở”.

    2)  Lạy Chúa, cao sang, quyền bính và vinh quang, chiến thắng, lời ca khen đều thuộc về Chúa, vì tất cả những gì trên trời dưới đất là của Chúa. – Ðáp.

    3)  Chúa ngự trên tất cả những đế vương. Giàu sang là của Chúa, và vinh quang là của Chúa. – Ðáp.

    4)  Chúa thống trị trên tất cả mọi loài, sức mạnh quyền bính đều ở trong tay Chúa; ở trong tay Chúa, mọi uy phong và vững bền.

     

    3.  Tin Mừng:   Mc 6, 7-13

    “Người bắt đầu sai các ông đi“.

    Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mác-cô.

    7 Khi ấy, Đức Giê-su gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trên các thần ô uế. 8 Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; 9 được đi dép, nhưng không được mặc hai áo. 10 Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi. 11 Còn nơi nào người ta không đón tiếp và không nghe anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi đất dưới chân để tỏ ý cảnh cáo họ.” 12 Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. 13 Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.

    Ðó là lời Chúa.

     

    4. Suy niệm:  Không được mang gì.

    Đức Giêsu đã chọn nhóm Mười Hai
    để họ ở với Ngài và để được Ngài sai đi rao giảng và trừ quỷ (Mc 3, 14-15).
    Bây giờ, sau một thời gian sống gần gũi bên Thầy,
    đã đến lúc họ được sai đi để làm những điều họ thấy Thầy làm:
    kêu gọi người ta hoán cải, trừ quỷ, xức dầu chữa bệnh nhân (cc. 12-13).
    Các môn đệ trở nên cánh tay nối dài của Thầy.
    Họ được Thầy Giêsu tin tưởng cho chia sẻ cùng một sứ mạng.

    Các môn đệ mang gì khi lên đường?
    Một lệnh sai đi, một người bạn đồng hành, một quyền lực trên thần ô uế.
    Đức Giêsu cho phép họ mang một cái gậy và đôi dép để đi đường xa.
    Tất cả hành trang chỉ có thế!
    Những thứ bị cấm mang khi đi đường
    là những thứ vốn tạo ra sự bảo đảm hay dư thừa không cần thiết:
    lương thực, bao bị, tiền giắt lưng, hai áo trong.
    Như thế người được sai đi phải hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa lo liệu,
    và phải hoàn toàn cậy dựa vào lòng tốt mỗi ngày của tha nhân.

    Nhẹ nhàng, đơn sơ là thái độ của người luôn sẵn sàng ra đi.
    Siêu thoát, vô vị lợi là thái độ của người không dính bén với vật chất.
    Người tông đồ cũng không dính bén đến cơ sở hay tiện nghi.
    Họ không tìm cách đổi chỗ ở để có chỗ tốt hơn (c. 10).
    Hơn nữa họ chấp nhận sự thất bại, sự từ chối không muốn đón tiếp (c.11),
    vì chính Thầy của họ cũng đã chịu cảnh ngộ tương tự ở quê nhà.

    Nhóm Mười Hai đã ra đi theo lệnh Thầy Giêsu
    và đã làm được những điều họ không dám mơ (cc. 12-13).
    Họ đã học được kinh nghiệm về tin tưởng, khó nghèo, siêu thoát.
    Họ đã thấy sức mạnh của Nước Trời đang thu hẹp lại mảnh đất của Satan.
    Họ đã đem lại niềm vui cho bệnh nhân và người khao khát Tin Mừng.

    Giáo Hội mọi thời vẫn được nhắc nhở từ đoạn Lời Chúa trên đây.
    Chẳng ai giữ từng chữ của bản văn, nhưng tinh thần thì không được bỏ.
    Sự nhẹ nhàng, cơ động của một Giáo Hội đến phục vụ con người,
    luôn kéo chúng ta ra khỏi những nặng nề, trì trệ dễ vướng phải.
    Hôm nay Chúa cho phép tôi được mang gì
    và cấm tôi mang gì?

    Cầu nguyện:

    Lạy Chúa Giêsu,
    xin sai chúng con lên đuờng
    nhẹ nhàng và thanh thoát,
    không chút cậy dựa vào khả năng bản thân
    hay vào những phương tiện trần thế.

    Xin cho chúng con làm đuợc những gì Chúa đã làm:
    rao giảng Tin Mừng, trừ quỷ,
    chữa lành những người ốm đau.

    Xin cho chúng con biết chia sẻ Tin Mừng
    với niềm vui của người tìm đuợc viên ngọc quý,
    biết nói về Ngài như nói về một người bạn thân.

    Xin ban cho chúng con khả năng
    đẩy lui bóng tối của sự dữ, bất công và sa đọa.
    Xin giúp chúng con lau khô những giọt lệ
    của bao người đau khổ thể xác tinh thần.

    Lạy Chúa Giêsu,
    thế giới thật bao la
    mà vòng tay chúng con quá nhỏ.
    Xin dạy chúng con biết nắm lấy tay nhau
    mà tin tưởng lên đuờng,
    nhẹ nhàng và thanh thoát.

    Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

    Nguồn tin:  https://dongten.net/

    Bài viết liên quan