Suy niệm Tin mừng thứ Tư - Sau lễ Chúa Hiển Linh (Mc 6,45-52)

  • 15/01/2023 18:39
  • Người bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Người lên thuyền với các ông, và gió lặng (Mt 6, 50-51)

    Tin Mừng : Mc 6, 45-52

    Khi ấy, Ðức Giêsu bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia về phía thành Bétxaiđa trước, trong lúc Người giải tán đám đông. Sau khi từ biệt các ông, Người lên núi cầu nguyện. Chiều đến, chiếc thuyền đang ở giữa biển hồ, chỉ còn một mình Người ở trên đất. Người thấy các ông phải vất vả chèo chống vì gió ngược, nên vào khoảng canh tư đêm ấy, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông và Người định vượt các ông. Nhưng khi các ông thấy Người đi trên mặt biển, lại tưởng là ma, thì la lên. Quả thế, tất cả các ông đều nhìn thấy Người và đều hoảng hốt. Lập tức, Người bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Người lên thuyền với các ông, và gió lặng. Các ông cảm thấy bàng hoàng sửng sốt, vì các ông đã không hiểu ý nghĩa phép lạ bánh hoá nhiều: lòng trí các ông còn ngu muội!

     

    Suy niệm:  Chính Thầy đây, đừng sợ!

    Phép lạ này do hai Phúc âm nhất lãm ghi lại (Mt 14,22-36. Mc) và thánh Gioan 6,14-21. Phép lạ xảy ra sau phép lạ bánh hóa nhiều. Phép lạ này muốn minh chứng uy quyền của Chúa trên thiên nhiên và chính tay Ngài đã tạo dựng trước đây. Sau khi được ăn bánh no nê, dân chúng hăng say bồng bột muốn tôn Chúa lên làm Vua. Có lẽ các môn đệ cũng muốn đồng tình như thế (Gio 6,14-15). Cho nên, Chúa cưỡng bách các môn đệ chèo thuyền ra khơi về sớm và đợi ở phía bên kia bờ biển, còn Chúa một mình ở lại lên núi cầu nguyện để tìm về Thiên Chúa Cha nguồn trợ lực. Dân chúng thì không hiểu gì vai trò cứu thế của Ngài; vua Hêrôđê Antipas cho là Chúa có âm mưu gì đen tối. Cho nên Chúa cô đơn đi tìm về Thiên Chúa Cha trong đêm vắng.

    Từ đỉnh đồi, Chúa Giêsu có thể nhìn thấy các môn đệ dưới ánh trăng. Họ chèo thuyền đi lạc hướng vì gió ngược (c.48). Các môn đệ đã ra tới cả biển Hồ tức khoảng 5-6 cây số  (Gio 6,19). Đáng lẽ chỉ mất khoảng hai ba giờ đồng hồ là họ về tới bên bờ kia vì biển hồ chỉ rộng có 12 cây số thôi. Nhưng từ chiều cho tới canh tư, khoảng 3 giờ sáng, mà các môn đệ còn đang loay hoay chèo chống ở giữa biển hồ. Cũng chính lúc ấy, Chúa hiện đến và giả vờ đi ngang qua họ (c.48). Giữa biển hồ mà gặp một hình ảnh như thế người ta cho là xui mạt kiếp (Kn 17, 4,14-15. Jos. Jud XIII, XII 1...). Cho nên khi thấy vậy, giữa lúc trời tranh tối tranh sáng và mệt mỏi nên các tông đồ đã “thét lên” (c.59) vì ngỡ là ma quái gì nhưng ngay đó họ nhận ra Chúa, Chúa phán: “Chính Ta đây đừng sợ” (c.50)

    Ngay khi Chúa bước lên thuyền của họ, thì kinh thánh ghi rằng: “sóng gió im bặt” (c.51) khiến các môn đệ phải sửng sốt ngỡ ngàng, quá sức lạ lùng (c.51), vì họ chưa hiểu rõ phép lạ hóa bánh để làm gì và giờ đây lại thấy Chúa uy quyền đến sóng gió vâng lời tức khắc. Trước hai lần phép lạ này, họ đều thấy tỏ tường, Kinh thánh ghi là: “Lòng họ không hiểu và ra như chai lại” (c.52). Đối với người đông phương, chữ lòng là nói lên nơi cư ngụ của tri thức. Lòng chai lại nghĩa là trí khôn như mù lòa đi (cf. 2C 3,14. Rm 1,21), không nhìn ra chiều sâu của bài học muốn nhắm tới.

    Phép lạ đã gây ra những hậu quả nơi các tông đồ là các Ngài sợ hãi, kinh ngạc. Chúa trấn an. Và sau cùng, các môn đệ mới nhận ra Chúa là “con Thiên Chúa” (Mt 14,33). Phép lạ này cho chúng ta những ý nghĩa như sau đây:

    1. Chúa luôn luôn ở bên cạnh người đang ở trong thử thách, ở rất gần mặc dầu họ không nghĩ tới. Cho nên giữa những lúc vất vả lao đao vì thử thách, chúng ta nhớ Chúa ở gần chúng ta nhất đó. Chúng ta nên nhớ là chính Chúa cho phép xảy ra thử thách đó. Một khi chúng ta biết chính Chúa thử thách chúng ta và chính Chúa ở gần chúng ta, chúng ta sẽ không lo sợ mà sẽ cố gắng để vượt qua.

    Đời sống con người thường được ví như là cuộc ra khơi đầy sóng gió, vấp phải nhiều chống đối bên trong lẫn bên ngoài, và chúng ta thường có mặc cảm rằng Chúa đã bỏ rơi chúng ta. chúng ta cho mình là bất hạnh, là cô đơn, là đồ bỏ. Nhưng từ nay hãy nhớ rằng: “Dù cha mẹ bỏ con rồi, vẫn còn có Đức Chúa trời đỡ nâng” (Is 49). Hãy an tâm nhớ rằng Đức Kitô từ nơi cao cả đang dõi bước theo những gì chúng ta đang làm, đang cầu xin trong sự lo âu sợ hãi. Hãy nhớ trường hợp các môn đệ hôm nay... nếu tự sức mình chèo chống thì đứng ở giũa đường mà thôi. Có Chúa, sóng gió im lặng, về tới bến lập tức. Chúng ta cần để Chúa đi với chúng ta trên mọi nẻo đường đời, trong mọi chi tiết của cuộc sống.

    2. Hình ảnh con thuyền của các tông đồ cũng là hình ảnh Giáo hội mà Thiên Chúa từ đỉnh thiên đường đang cúi nhìn xem Giáo hội có còn trung thành, chung thủy với Ngài không ?

    Xin cho đời chúng ta luôn có Chúa là bạn đường Emmau, là người bạn bình an và là chủ chiên dắt đưa chúng con về trời.

    Bài viết liên quan