Suy niệm Tin mừng Chúa Nhật III - Phục Sinh năm C (Ga 21, 1-19)

  • 03/05/2025 09:43
  • “Anh có thương mến Thầy không?” - “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con thương mến Thầy” (Ga 21, 17).

    1. Bài đọc 1: Cv 5, 27b-32. 40b-41

    “Chúng tôi là chứng nhân các lời đó cùng với Thánh Thần”.

    Trích sách Tông đồ Công vụ.

    Trong những ngày ấy, thầy thượng tế hỏi các tông đồ rằng: “Ta đã ra lệnh cấm các ngươi nhân danh ấy mà giảng dạy. Thế mà các ngươi đã giảng dạy giáo lý các ngươi khắp cả Giêrusalem; các ngươi còn muốn làm cho máu người đó lại đổ trên chúng tôi ư?” Phêrô và các tông đồ trả lời rằng: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người ta. Thiên Chúa cha ông chúng ta đã cho Ðức Giêsu sống lại, Ðấng mà các ông đã giết khi treo Người trên thập giá. Thiên Chúa đã dùng quyền năng tôn Ngài làm thủ lãnh và làm Ðấng Cứu Ðộ, để ban cho Israel được ăn năn sám hối và được ơn tha tội. Chúng tôi là nhân chứng các lời đó cùng với Thánh Thần, Ðấng mà Thiên Chúa đã ban cho mọi kẻ vâng lời Người!” Họ ra lệnh đánh đòn các tông đồ và tuyệt đối cấm không được nhân danh Ðức Giêsu mà giảng dạy nữa, đoạn tha các ngài về. Vậy các ngài ra khỏi công nghị, lòng hân hoan vì thấy mình xứng đáng chịu sỉ nhục vì Danh Ðức Giêsu.

    Ðó là lời Chúa.

     

    2.  Đáp ca: Tv 29, 2 và 4. 5 và 6. 11 và 12a và 13b

    Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con (c. 2a).

    Hoặc đọc: Alleluia.

    Xướng:

    1) Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con, và không để quân thù hoan hỉ về con. Lạy Chúa, Ngài đã đưa linh hồn con thoát xa Âm phủ, Ngài đã cứu con khỏi số người đang bước xuống mồ. 

    2) Các tín đồ của Chúa, hãy đàn ca mừng Chúa, và hãy cảm tạ thánh danh Ngài. Vì cơn giận của Ngài chỉ lâu trong giây phút, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời. Chiều hôm có gặp cảnh lệ rơi, nhưng sáng mai lại được mừng vui hoan hỉ. 

    3) Lạy Chúa, xin nhậm lời và xót thương con, lạy Chúa, xin Ngài gia ân cứu giúp con. Chúa đã biến đổi lời than khóc thành khúc nhạc cho con; lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con sẽ tán tụng Chúa tới muôn đời. 

     

    3. Bài đọc 2: Kh 5, 11-14

    “Chiên Con đã bị giết, xứng đáng lãnh nhận quyền năng, …vinh quang và lời chúc tụng”.

    Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan.

    Tôi là Gioan, đã thấy và nghe tiếng các thiên thần đông đảo vòng quanh ngai vàng, tiếng các sinh vật và các vị kỳ lão; số họ đông hằng ngàn hằng vạn, họ lớn tiếng tung hô rằng: “Chiên Con đã bị giết, xứng đáng lãnh nhận quyền năng, phú quý, khôn ngoan, sức mạnh, danh dự, vinh quang và lời chúc tụng”. Tôi lại nghe mọi thọ tạo trên trời, trên đất, dưới đất, trên biển và dưới biển, tung hô rằng: “Chúc Ðấng ngự trên ngai và chúc Chiên Con được ca tụng, danh dự, vinh quang, quyền năng đến muôn đời”. Bốn sinh vật thưa: “Amen”, và hai mươi bốn vị kỳ lão sấp mặt xuống và thờ lạy Ðấng hằng sống muôn đời.

    Ðó là lời Chúa.

     

    4.  Tin Mừng: Ga 21, 1-19

    “Anh có thương mến Thầy không?” - “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con thương mến Thầy”.

     Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca

    1 Khi ấy, Đức Giêsu lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Tibêria. Người tỏ mình ra như thế này. 2 Ông Simôn Phêrô, ông Tôma gọi là Điđymô, ông Nathanaen người Cana miền Galilê, các người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. 3 Ông Simôn Phêrô nói với các ông: “Tôi đi đánh cá đây.” Các ông đáp: “Chúng tôi cùng đi với anh.” Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.

    4 Khi trời đã sáng, Đức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giêsu. 5 Người nói với các ông: “Này các chú, không có gì ăn ư?” Các ông trả lời: “Thưa không.” 6 Người bảo các ông: “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.” Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. 7 Người môn đệ được Đức Giêsu thương mến nói với ông Phêrô: “Chúa đó!” Vừa nghe nói “Chúa đó!”, ông Simôn Phêrô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. 8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.

    9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. 10 Đức Giêsu bảo các ông: “Đem ít cá mới bắt được tới đây!” 11 Ông Simôn Phêrô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. 12 Đức Giêsu nói: “Anh em đến mà ăn!” Không ai trong các môn đệ dám hỏi “Ông là ai?”, vì các ông biết rằng đó là Chúa. 13 Đức Giêsu đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy. 14 Đó là lần thứ ba Đức Giêsu tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.

    15 Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giêsu hỏi ông Simôn Phêrô: “Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy hơn các anh em này không?” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con thương mến Thầy.” Đức Giêsu nói với ông: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy.” 16 Người lại hỏi: “Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy không?” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con thương mến Thầy.” Người nói: “Hãy chăn dắt chiên của Thầy.” 17 Người hỏi lần thứ ba: “Này anh Simôn, con ông Gioan, anh có thương mến Thầy không?” Ông Phêrô buồn vì Người hỏi tới ba lần: “Anh có thương mến Thầy không?” Ông đáp: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con thương mến Thầy.” Đức Giêsu bảo: “Hãy chăm sóc chiên của Thầy. 18 Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.” 19 Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: “Hãy theo Thầy.”

    Đó là Lời Chúa

     

    5. Suy niệm:  

    Một lần nữa sau khi phục sinh, Chúa Giêsu hiện ra với các môn đệ để tiếp tục củng cố niềm tin cho các ông. Lần này, Chúa hiện ra ngay bên bờ hồ Tibêria thân quen, nơi các ông từng sinh sống và làm việc; nhưng giờ đây không gian đó như đang chùng xuống, ảm đạm, đượm buồn. Quả thực sau cái chết của Chúa, các ông như rơi vào khoảng không trống rỗng, hụt hẫng, thất vọng. Trở về với nghề nghiệp quen thuộc của mình, các ông vẫn hiệp hành với nhau, cùng nhau đi đánh cá; vất vả, mệt mỏi nhưng “đêm ấy họ không bắt được gì” (x.Ga21,3). Giờ khắc trong đêm nay lặng lẽ trôi, từng bước dẫn các ông đi vào ngõ cụt, không lối thoát, níu chân các ông ở lại trong bóng tối đêm đen. Trong lúc đang chán nản, thất vọng như thế, Đức Giêsu hiện đến và bảo các ông tiếp tục thả lưới bên phải mạn thuyền thì sẽ bắt được cá (x.Ga21,4-6). Một chút hy vọng được thắp lên! Mặc dù theo kinh nghiệm của người dân làng chài thì khi trời sáng là lúc các ngư phủ thu lưới; nhưng các ông đã vâng lời Chúa tiếp tục thả lưới. Và điều kỳ diệu đã xảy ra, một kết quả bất ngờ, quá sức tưởng tượng: mẻ cá đầy lưới, không sao kéo lên được (x.Ga21,6). Đức Giêsu đã đến xua tan sự u ám, chán nản, thất vọng nơi các môn sinh; Người đến mang niềm vui, bình an, niềm hy vọng, nghị lực và nguồn sống mới cho các Tông đồ.

    Quả thật, khi con người biết sống và làm việc cùng nhau đã là một điều vô cùng trân quý, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Để chúng ta không dễ lạc đường, không dễ thất vọng, không kiêu căng khi thành công... thì người dẫn đường phải luôn là chính Chúa. Khi ta sẵn sàng để Chúa hiệp hành thì chắc chắn sẽ sinh nhiều hoa trái thiêng liêng. Nhìn vào các Tông đồ, khi các ông vượt qua nỗi sợ hãi để đi rao giảng Tin mừng, kết quả đã đưa rất nhiều người trở về với Chúa. Thiết nghĩ ta cũng nên dừng lại để gẫm xem chúng ta có để Chúa hiệp hành trong từng khía cạnh của đời sống? Khi đi thi hành sứ vụ, chúng ta thường làm với tâm thức như thế nào? Khi làm việc đạt hiệu quả cao hay chưa đạt như mong muốn, chúng ta nghiệm ra được điều gì?

    Sau mẻ cá lạ cùng với bữa ăn Chúa chuẩn bị cho các ông, các ông đã xác tín rằng đó chính là Chúa của mình. Ngài đã Phục Sinh. Thấu hiểu tâm thức của các môn đệ, Chúa đã mời gọi các ông trở thành những chứng nhân của Chúa. Ngài biết vẫn còn đó những yếu đuối nơi phận người nhưng Chúa vẫn chọn các ông: như Phêrô, một người tưởng mình có thể trung thành theo Chúa đến cùng, có thể chết vì Chúa; nhưng ông đã chối Chúa đến ba lần. Trước khi trao ban sứ vụ, Chúa cũng hỏi Phêrô tới ba lần với cùng một câu hỏi: “Anh có yêu mến Thầy không?”. Ông trả lời: “Thưa Thầy, Thầy biết con yêu  mến Thầy” (x.Ga 21, 15-17). Chúa biết rõ Phêrô nhưng Chúa muốn ông chắc chắn, nghiêm túc, kiên định về tương quan của mình với Chúa, xác tín tuyên xưng tình yêu của mình; Chúa muốn tình yêu của ông phải lớn thêm lên, chạm tới một tình yêu đích thực, tình yêu Giêsu tự hiến. Chúa đã chấp nhận ông và trao cho ông sứ vụ chăn dắt đoàn chiên của Người. Quả thật tình yêu Chúa thật lớn lao. Chúa không chọn gọi những người tài đức, những siêu năng lực làm môn đệ Chúa; nhưng Ngài chọn những con người yếu đuối, biết mình, biết cậy dựa vào tình yêu, để có thể sống chết cho tình yêu Thiên Chúa. Hôm nay và từng ngày sống, Chúa cũng hỏi chúng ta điều đó. Là những Kitô hữu, đặc biệt là những người sống đời thánh hiến “con có yêu mến Thầy hơn các anh em này không? Câu trả lời của tôi là gì? Mỗi người chúng ta cần nhìn lại xem tình yêu của ta với Chúa đang ở mức độ nào? Ta có để Chúa cùng bước đi với ta trong sứ vụ thường hằng không?

    Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, hôm nay Chúa đã đến hiệp hành với các Tông đồ, Ngài đến đem niềm vui, hạnh phúc cho các ông trong lúc các ông đang buồn sầu, chán nản. Chúa cũng mang đến cho họ những sứ vụ mới, là trở thành những người thả lưới giữa biển trần gian để tất cả mọi dân tộc được nhận biết Chúa. Xin Chúa hãy đến và cùng đi với chúng con trên cuộc lữ hành này, nhất là những lúc chúng con cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi. Chúng con mong muốn mình thực sự trở thành chứng nhân của Chúa giữa cuộc sống đời thường và trong khi thi hành sứ vụ.

    Tập sinh ĐMTB

    Bài viết liên quan