Suy niệm Tin mừng Chúa Nhật tuần 19 - Thường niên - Năm C (Lc 12, 32-48)

  • 15/01/2023 18:39
  • Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng.

    Chúa nhật 19 Thường niên năm C (Lc 12,32-48)

     

    1. Bài đọc 1:  Kn 18, 6-9

    Chính đêm ấy, cha ông chúng ta đã biết trước, để biết chắc mình đã tin tưởng vào lời thề nào mà được can đảm. Dân Chúa đã mong đợi sự giải thoát những người công chính và sự tiêu diệt kẻ thù. Vì như Chúa đã làm hại đối thủ thế nào, Chúa cũng kêu gọi để làm cho chúng tôi được vẻ vang như vậy.

    Vì những con cái thánh thiện của các tổ phụ tốt lành đã lén lút tế lễ, và đồng tâm thiết lập luật thánh thiện, ấn định rằng những người công chính sẽ đồng hưởng vinh nhục, may rủi đều nhau; như vậy là họ đã xướng lên trước bài ca tụng của các tổ phụ.

     

    2.  Đáp ca:  Tv 32, 1 và 12. 18-19. 20 và 22

    Ðáp:  Phúc thay dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình (c. 12b).

    Xướng:

    1)  Người hiền đức, hãy hân hoan trong Chúa; ca ngợi là việc của những kẻ lòng ngay. Phúc thay quốc gia mà Chúa là chúa tể, dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình.

    2)  Kìa Chúa để mắt coi những kẻ kính sợ Ngài, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Ngài, để cứu gỡ họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn. 

    3)  Linh hồn chúng con mong đợi Chúa, chính Ngài là Ðấng phù trợ và che chở chúng con. Lạy Chúa, xin đổ lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài. 

     

     3. Bài đọc 2:  Dt 11, 1-2, 8-19

    Anh em thân mến, đức tin là cốt yếu những thực tại người ta mong đợi, là bằng chứng điều bí ẩn. Vì nhờ đức tin mà các tiền nhân đã nhận được bằng chứng tốt.

    Nhờ đức tin, Abraham đáp lại tiếng Chúa gọi, để ra đi đến xứ ông sẽ được lãnh làm gia nghiệp, và ông ra đi mà không biết mình đi đâu. Nhờ đức tin, ông đến cư ngụ trong đất Chúa hứa, như trong đất khách quê người, sống trong lều trại, cũng như Isaac và Giacóp, những kẻ đồng thừa tự cùng một lời hứa. Vì chưng, ông mong đợi thành trì có nền móng mà Thiên Chúa là kiến trúc sư và là Ðấng sáng lập.

    Nhờ đức tin mà ngay cả bà Sara son sẻ được sức mang thai, mặc dầu bà đã già, bởi vì bà tin rằng Ðấng đã hứa sẽ trung tín giữ lời. Vì thế, do tự một người, mặc dầu người đó như chết rồi, mà có một dòng dõi đông đúc vô số như sao trên trời và như cát bãi biển.

    Chính trong đức tin mà tất cả những kẻ ấy đã chết trước khi nhận lãnh điều đã hứa, nhưng được nhìn thấy và đón chào từ đàng xa, đồng thời thú nhận rằng mình là lữ khách trên mặt đất. Những ai nói những lời như thế, chứng tỏ rằng mình đang đi tìm quê hương. Giá như họ còn nhớ đến quê hương dưới đất mà họ đã lìa bỏ, chắc họ có đủ thời giờ trở về. Nhưng hiện giờ họ ước mong một quê hương hoàn hảo hơn, tức là quê trời. Vì thế, Thiên Chúa không ngại để họ gọi mình là Thiên Chúa của họ, vì Người đã dọn sẵn cho họ một thành trì.

    Nhờ đức tin, khi bị thử lòng, Abraham đã dâng Isaac. Ông hiến dâng con một mình, ông là người nhận lãnh lời hứa, là người đã được phán bảo lời này: “Chính nơi Isaac mà có một dòng dõi mang tên ngươi”. Vì ông nghĩ rằng Thiên Chúa có quyền làm cho kẻ chết sống lại, do đó, ông đã đón nhận con ông như một hình ảnh.

     

    4.  Tin Mừng:  Lc 12, 32-48

    32 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho anh em.

    33 “Hãy bán tài sản của mình đi mà bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không hề cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá.

    34 Vì kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó.

    35 “Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn.

    36 Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay.

    37 Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ.

    38 Nếu canh hai hoặc canh ba ông chủ mới về, mà còn thấy họ tỉnh thức như vậy, thì thật là phúc cho họ.

    39 Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu.

    40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.”

    41 Bấy giờ ông Phê-rô hỏi: “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người?”

    42 Chúa đáp: “Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc?

    43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta.

    44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình.

    45 Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng: ‘Còn lâu chủ ta mới về’, và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, 46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.

    47 “Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều.

    48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”

     

    5. Suy niệm:  Canh tân đời sống đức tin

     

    Đức tin là quà tặng Chúa ban cho mỗi chúng ta, vào lúc chúng ta lĩnh nhận Bí tích Thanh Tẩy. Món quà quý giá này, mãi mãi không thay đổi, vì Thiên Chúa là đấng bất biến, vô thuỷ vô chung, thiên thu vạn đại. Vì Đức tin là một quà tặng, nên chúng ta, những người đón nhận, có thể làm mai một hoặc thậm chí đánh mất Đức tin. Nhiều người coi Đức tin như một cổ vật vô cùng quý giá, nên cất giữ cẩn thận trong tủ kính, không liên quan và tác động gì đến cuộc sống đời thường. Có người lại bị ảnh hưởng quan điểm vô thần, coi Đức tin vào Chúa là một điều lỗi thời, cổ hủ và lạc hậu.

    Bản chất của Đức tin không thay đổi, nhưng cách sống Đức tin nơi người tín hữu thì cần phải được canh tân. Bởi lẽ, nhiều người nhận mình là tín hữu nhưng không hiểu biết về Chúa và giáo huấn của Người. Vì vậy, Đức tin và cuộc đời nơi họ là hai thực tại tách cách biệt nhau, thậm chí còn tương phản và mâu thuẫn nhau.

    Tin là gì? Nhiều người đặt câu hỏi này. Sách Giáo lý của Giáo Hội Công giáo nêu rõ: «Tin là đem trí khôn và ý chí của mình quy phục Thiên Chúa cách trọn vẹn. Con người đặt trọn bản thân quy phục Thiên Chúa, Đấng mạc khải»  (trích số 143). Đối với Kitô hữu, Đức tin không phải là quan điểm mơ hồ, một niềm hy vọng mông lung vào một đối tượng siêu nhiên, có thể hiện hữu đâu đó để giúp họ. Đức tin là cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa và hoàn toàn phó thác nơi Ngài, Đấng đã ngỏ lời và hành động yêu thương chúng ta trong lịch sử, đặc biệt qua Đức Giêsu, con của Ngài.

    Vì Đức tin là một ân ban của Thiên Chúa, nên người nhận cần trân trọng và làm cho phát triển nơi cuộc đời mình. Đức tin cũng giống như một cây trồng, cần chăm sóc và cắt tỉa để lớn lên từng ngày, đồng thời sinh hoa kết trái, tác động đến suy nghĩ và hành động của người tín hữu. Năm 2022 này, Tổng Giáo phận Hà Nội đang chuẩn bị tổ chức Công nghị giáo phận, nhân dịp kỷ niệm 110 năm Công đồng Kẻ Sở (1912-2022). Chủ đề của Công nghị là “Canh tân đời sống Đức tin”. Mục đích của Công nghị là giúp người tín hữu suy tư về nội dung Đức tin và nhìn lại cách sống Đức tin của mình trong đời sống cụ thể. Canh tân đời sống Đức tin tức là nhận ra sự cần thiết của Đức tin, cũng như cảm nhận tác động của Đức tin trong cuộc sống. Người tín hữu trước khi làm việc, nói năng, cần nhận định xem việc làm và lời nói của mình có phù hợp với Đức tin Công giáo hay không. Làm như thế, Đức tin sẽ là một động lực giúp chúng ta sống tốt, nhờ đó có thể làm chứng cho Chúa.

    Các bài đọc Lời Chúa của Chúa nhật 19 thường niên đều có chủ đề chung là Đức tin. Tác giả sách Khôn ngoan (Bài đọc I) và tác giả thư gửi giáo dân Híp-ri (Bài đọc II) đều suy tư về quá khứ để nhìn nhận tình thương và quyền năng của Thiên Chúa đối với những ai thành tín cậy trông vào Ngài. Nếu tác giả sách Khôn ngoan suy tư về biến cố vượt Biển Đỏ như một dấu son trong những kỳ công Chúa thực hiện, thì thư Híp-ri lại nêu lên những gương mẫu Đức tin của các Tổ phụ là ông Abraham, Isaac và Giacóp. Đức tin đã giúp các ngài đạt được những điều mà theo lẽ tự nhiên không thể có được, như trường hợp bà Sara đã cao niên mà vẫn sinh con. Đức tin vào Thiên Chúa làm cho những điều nghịch lý trở thành hữu lý, điều không thể trở thành có thể. Nếu đọc tiếp thư Híp-ri, chúng ta sẽ thấy tác giả trích dẫn rất nhiều nhân vật của Cựu ước với mục đích khích lệ các tín hữu noi gương các ngài để can đảm và kiên trì trong thử thách. Như lửa thử vàng, gian nan thử đức, những khó khăn chông gai chính là phép thử lòng trung tín với Chúa của người tín hữu. Những ai tin tưởng cậy trông vào Chúa sẽ tìm được sức mạnh nơi Ngài để vượt lên những khó khăn, biến đau khổ thành niềm vui, vì Chúa luôn che chở và đỡ nâng những ai kêu cầu Ngài.

    Nhờ Đức tin, người tín hữu có thể trung thành theo Chúa trong mọi nghịch cảnh. Lời mời gọi theo Chúa trong Tin Mừng Thánh Luca mà chúng ta nghe trong Thánh lễ Chúa nhật này xem ra thật khó khăn. Chúa đề nghị người môn đệ sẵn sàng hy sinh mọi sự như tiền bạc của cải vì Chúa để sắm cho mình kho tàng trên trời. Trong lịch sử, đã có nhiều tín hữu đáp trả lời mời gọi này cách quyết liệt, như những vị ẩn tu, những đan sĩ. Họ chấp nhận buông bỏ tất cả để sống một đời sống cô tịch, chìm sâu trong lời cầu nguyện và sự kết hợp trọn vẹn với Chúa. Trong cuộc sống hiện tại của chúng ta, lời mời gọi buông bỏ để theo Chúa vẫn mang tính thời sự. Quả vậy, nhiều khi của cải vật chất là nguyên nhân làm chúng ta xa Chúa và xung đột với anh chị em. Tinh thần buông bỏ chính là đặt ưu tiên cho vị trí của Đức tin trong cuộc đời. Như thế, chúng ta vẫn sở hữu của cải, mà vẫn có tinh thần hy sinh. Nhờ đó, chúng ta được tự do trước những ràng buộc và ảnh hưởng của vật chất. Chúa Giêsu đã chúc phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó. Điều này cho thấy, ngay cả lúc dồi dào của cải, người yêu Chúa vẫn có thể sống tinh thần nghèo, khi gắn bó với Chúa và dành cho Ngài một vị trí ưu tiên trong trái tim cũng như trong cuộc đời.

    Để cụ thể hoá tinh thần buông bỏ, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn về người chủ đi ăn cưới, trao cho người giúp việc coi sóc cơ nghiệp. Người giúp việc trung tín luôn tỉnh thức chờ đợi chủ về. Người giúp việc biếng nhác lại chè chén say sưa. Hậu quả thế nào, chúng ta dễ đoán ra.

    Mỗi người trong chúng ta đều là những người quản lý. Tài sản có được đều là do Chúa trao cho chúng ta gìn giữ và sinh lợi. Tài sản đó là sức khoẻ, gia đình, bạn bè, nghề nghiệp, học vấn. Có những người trân trọng giữ gìn và nhờ đó được hưởng hạnh phúc. Cũng có người lười biếng cẩu thả không biết chăm sóc và làm cho số vốn Chúa trao sinh lợi và trở nên bất hạnh.

    Chúng ta đều biết, tỉnh thức là luôn nỗ lực cố gắng nên hoàn thiện. Tỉnh thức cũng là sự quan tâm đến anh chị em xung quanh, để tạo mối tương quan hài hoà và nâng đỡ cứu giúp những người bất hạnh. Trái ngược với tỉnh thức là sự mê man trong những đam mê, cố chấp trong những hận thù, mưu mô toan tính trong lối sống. Kinh nghiệm thực tế cho chúng ta thấy cuộc đời này hết sức mong manh và ngắn ngủi. Con người chỉ sống duy nhất một lần. Hãy cố sống sao cho đẹp, cho có ý nghĩa, để tạo cho mình tâm hồn thanh thản, an vui và hạnh phúc.

    Chúng ta hãy cảm tạ Thiên Chúa vì hồng ân Đức tin. Hãy nghiêm túc suy tư về cách thức sống Đức tin trong đời sống hiện tại. Như những người quản lý trung thành cần mẫn, chúng ta hãy làm cho Đức tin nơi cá nhân mỗi người được nở hoa kết trái. Đó chính là lòng nhân hậu, bao dung và vị tha. Nhờ lòng tín thác cậy trông và kiên trì thực thi ý Chúa, chúng ta trở nên những người quản gia trung tín và khôn ngoan. Đó là niềm vui và là lý tưởng của người Kitô hữu.

    +TGM Vũ Văn Thiên

    Nguồn tin:  https://www.tonggiaophanhanoi.org/

    Bài viết liên quan