1. Bài đọc 1: Xh 3, 1-8a. 13-15
“Ðấng hiện hữu sai tôi đến với anh em”.
Trích sách Xuất Hành.
Trong những ngày ấy, Môsê chăn chiên cho ông nhạc là Giêtrô, tư tế xứ Mađian. Ông lùa đoàn chiên qua sa mạc, đến núi Horeb là núi của Thiên Chúa. Thiên Chúa hiện ra với ông trong ngọn lửa cháy từ giữa bụi gai. Ông nhìn thấy bụi gai bốc lửa, nhưng không bị thiêu rụi. Môsê nói: “Ta hãy lại xem cảnh tượng kỳ lạ này, vì sao bụi gai không bị thiêu rụi”.
Thiên Chúa thấy ông lại xem, từ giữa bụi gai Người gọi ông: “Môsê! Môsê!” Ông thưa: “Dạ con đây!” Chúa nói: “Ngươi đừng đến gần đây. Hãy cởi dép ở chân ra, vì chỗ ngươi đang đứng là nơi thánh”. Chúa lại nói: “Ta là Thiên Chúa của Tổ phụ ngươi. Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Giacóp”. Môsê che mặt, vì không dám nhìn Thiên Chúa. Chúa nói: “Ta đã thấy dân Ta phải khổ cực ở Ai-cập. Ta đã nghe tiếng chúng kêu than kẻ đốc công áp bức. Ta biết nỗi đau khổ của chúng, nên Ta xuống cứu chúng thoát khỏi tay người Ai-cập và đưa ra khỏi đất ấy đến miền đất tốt tươi rộng lớn, đất tràn trề sữa và mật”.
Môsê thưa với Thiên Chúa rằng: “Này con sẽ đến với con cái Israel và bảo họ: Thiên Chúa của tổ phụ anh em đã sai tôi đến với anh em. Nếu họ hỏi con: “Tên Người là gì?”, con sẽ nói sao với họ?” Thiên Chúa nói với Môsê: “Ta là Ðấng Tự Hữu”. Chúa nói: “Ngươi sẽ bảo con cái Israel thế này: “Ðấng Tự Hữu sai tôi đến với anh em”.
Thiên Chúa lại nói với Môsê: “Ngươi sẽ bảo con cái Israel thế này: “Thiên Chúa của tổ phụ anh em, Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Giacóp sai tôi đến với anh em”. Ðó là danh Ta cho đến muôn đời, đó là danh Ta phải ghi nhớ qua mọi thế hệ”.
Ðó là lời Chúa.
2. Đáp ca: Tv 102, 1-2. 3-4. 6-7. 8 và 11
Ðáp: Chúa là Ðấng từ bi và hay thương xót (c. 8a).
Xướng:
1) Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng danh Người. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
2) Người đã thứ tha cho mọi điều sai lỗi, và chữa ngươi khỏi mọi tật nguyền. Người chuộc mạng ngươi khỏi chỗ vong thân, Người đội đầu ngươi bằng mão từ bi, ân sủng.
3) Chúa thi hành những sự việc công minh, và trả lại quyền lợi cho những người bị ức. Người tỏ cho Môsê được hay đường lối, tỏ công cuộc Người cho con cái Israel.
4) Chúa là Ðấng từ bi và hay thương xót, chậm bất bình và hết sức khoan nhân. Nhưng cũng như trời xanh cao vượt trên trái đất, lòng nhân Người còn siêu việt hơn thế trên kẻ kính sợ Người.
3. Bài đọc 2: 1 Cr 10, 1-6. 10-12
“Ðời sống dân chúng đối với Môsê trong hoang địa được viết ra để răn bảo chúng ta”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, tôi không muốn để anh em không hay biết điều này, là tất cả cha ông chúng ta đã được ở dưới áng mây, đi ngang qua biển và tất cả nhờ Môsê mà được thanh tẩy, dưới áng mây và trong lòng biển; tất cả đã ăn cùng một thức ăn thiêng liêng, và uống cùng một thức uống thiêng liêng. Thật vậy, tất cả đã uống nước phát xuất từ tảng đá thiêng liêng đi theo họ: tảng đá ấy chính là Chúa Kitô. Tuy nhiên, không phải phần đông trong họ đã sống đẹp lòng Chúa, vì họ đã bị gục ngã trong hoang địa.
Bao nhiêu sự kiện đó nêu gương cho chúng ta, để chúng ta đừng chiều theo những dục vọng xấu xa như những người đó đã chiều theo. Anh em đừng lẩm bẩm kêu trách như một số người trong bọn họ đã làm, và đã vong mạng bởi tay một sứ thần huỷ diệt. Những việc đó đã xảy đến cho họ để làm gương, và đã được ghi chép để răn bảo chúng ta là những người đang sống trong thời đại cuối cùng. Thế nên, ai tưởng mình đang đứng vững, hãy ý tứ kẻo ngã.
Ðó là lời Chúa.
4. Tin Mừng: Lc 13, 1-9
‘Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi’.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
1 Lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giêsu nghe chuyện những người Galilê bị tổng trấn Philatô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng. 2 Đức Giêsu đáp lại rằng: “Các ông tưởng mấy người Galilê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Galilê khác sao? 3 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy. 4 Cũng như mười tám người kia bị tháp Silôác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giêrusalem sao? 5 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.”
6 Rồi Đức Giêsu kể dụ ngôn này: “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, 7 nên bảo người làm vườn: ‘Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?’ 8 Nhưng người làm vườn đáp: ‘Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. 9 May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi.’”
Ðó là lời Chúa.
5. Suy niệm:
5.1 Sống niềm hy vọng
Mùa chay luôn là thời gian thuận tiện để ta đi vào cuộc canh tân sám hối thật tình trước tình yêu vô biên mà Thiên Chúa dành cho loài người trong hồng ân cứu chuộc nhờ cuộc tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu. Đây là cơ hội để chúng ta nhìn lại chính mình, giúp nhận biết con người thật của mình để quay về và sống tương quan với Chúa với tha nhân trong niềm chan hòa hạnh phúc.
Qua bài Tin Mừng, Đức Giêsu đã nói về hai biến cố thời sự làm cho nhiều người chết thảm khốc. Vào thời bấy giờ nhiều người nghĩ rằng những người bị giết hay bị tai nạn đều là người xấu, bị Chúa trừng phạt. Nhưng Chúa Giêsu đã xác định “không phải thế đâu”. Người nhắc cho mọi người ý thức thân phận tội nhân của mình và hết mọi người phải sám hối. “các ông tưởng những người Galilê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Galilê khác sao?”. Hơn ai hết tất cả mọi người đều cần sám hối, hoán cải mới có thể sống “nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết như vậy” (Lc13,3b). Mỗi người chúng ta thường có thời gian để nhìn lại ngày sống của mình, thử hỏi chúng ta có dễ dàng nhận ra những thiếu sót, lỗi phạm đối với Chúa và tha nhân để sám hối hay không? Phải chăng đôi khi chúng ta suy nghĩ và cảm thấy mình tốt hơn người khác? đôi khi ta chăm chú kết luận, nhìn nhận đánh giá người khác trước nghịch cảnh của họ mà quên đi những bước chân của mình cũng đang lạc bước. Có lẽ điều đáng sợ nhất không phải là tội lỗi của chúng ta, bởi Thiên Chúa có đủ sức mạnh tha thứ nếu chúng ta biết trông cậy vào Ngài, nhưng điều đáng sợ là sự chai lì trong tội, đánh mất cảm thức về tội của những tâm hồn luôn nghĩ mình trong sạch, tốt lành hơn tất cả mọi người. Như thế, họ không bao giờ mở cánh cửa đón Chúa thì Chúa không thể vào vì Thiên Chúa tôn trọng tự do của con người.
Thật vậy với dụ ngôn cây vả, trước thái độ của ông chủ “xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh và bón phân cho nó” là một niềm hy vọng cho ta những con người tội lỗi. Thiên Chúa vẫn luôn kiên nhẫn, chờ đợi, xót thương và cho con người cơ hội, Ngài tiếp tục ban ân sủng cho con người với hy vọng con người trở về. Do đó mỗi người cần sám hối trở về ngay lúc này, không chần chừ. Nhiều người trong chúng ta đặc biệt là các người trẻ cho rằng: mình còn trẻ, thời gian còn dài cứ từ từ rồi sám hối thậm chí có người lỡ phạm tội thì lại ở luôn trong đó không dám hay không chịu đi ra đối diện với Chúa. Thiên Chúa rất nhân từ, xót thương nhưng ngài cũng là đấng công bằng dó đó hãy can đảm bước đi trong hy vọng, hy vọng ngay trong lúc ta yếu đuối nhất, tôi lỗi nhất để với ân sủng của Chúa ta được tái sinh và sẽ sinh hoa trái. Hãy cậy trông vào tình thương của chúa, để như cây vả chưa sinh trái chúng ta lại được cắt tỉa, vun xới để chờ một vụ mùa kết quả.
Trong tâm tình mùa chay và năm thánh, Giáo hội tiếp tục mời gọi mỗi người hãy sống niềm hy vọng trong những khó khăn, vất vả và ngay cả trong những thất bại bởi hy vọng không làm chúng ta thất vọng. Đặc biệt là những người đang bước theo Chúa trong đời thánh hiến được mời gọi trở nên chứng tá của niềm hy vọng, đem niềm vui, tình yêu đến cho mọi người qua đời sống yêu thương và phục vụ. Để cùng nhau bước đi trong cuộc lữ hành tiến về quê trời là niềm hạnh phúc và đích điểm của con người. Ước mong sao mỗi người luôn ý thức sứ mạng của mình để giữa một thế giới nhiều người, nhất là những bạn trẻ đang bị lạc hướng, thất vọng, tìm thấy niềm hy vọng để đứng dậy và vươn lên trong đời sống trong bình an và hạnh phúc.
Tập sinh Đa Minh Thái Bình
5.2 Đừng xét đoán!
Một nết xấu thường thấy trong mỗi người chúng ta, đó là sự xét đoán người khác. Trong đời sống hằng ngày, hầu như ai cũng có thói quen dễ dàng phán xét về một con người, một sự việc hoặc một hiện tượng, nhất là trong thời đại công nghệ bùng nổ thông tin hiện nay. Những “anh hùng bàn phím” luôn tham gia tranh luận trên các diễn đàn của nền tảng xã hội rất nhiệt tình, sẵn sàng ném đá và sỉ vả người khác dù không quen biết và cũng chẳng có thù oán nợ nần. Khi xét đoán, là ta đặt mình vào vị trí của một quan tòa, nhưng vị quan tòa duy nhất là Thiên Chúa. Chỉ có Chúa mới có quyền xét đoán. Chúng ta là người phàm còn nhiều khiếm khuyết, không thể chiếm vị trí của Đấng Tối cao. Lời Chúa trong Phụng vụ hôm nay muốn nói với chúng ta: đừng vội vàng xét đoán về một con người hay một sự việc, nhưng trái lại, luôn cảm thông với những nạn nhân và nhất là qua những biến cố đó mà nhìn lại chính mình.
Chúa Giê-su đã dạy trong Tin Mừng “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em” (Mt7,1-2). Ở đây chúng ta học được một điều quan trọng, đó là khi chúng ta chiếm quyền của Chúa để làm quan tòa, thì chúng ta sẽ bị Chúa xét xử. Điều ấy cũng giống như chúng ta cố chấp không tha thứ cho người khác, thì Chúa cũng không tha thứ cho chúng ta. Thánh Gia-cô-bê nói về việc xét đoán như sau: “Chỉ có một Đấng ra Lề Luật và xét xử, đó là Đấng có quyền cứu thoát và tiêu diệt. Còn bạn là ai mà dám xét đoán người thân cận?” (Gc 4,12).
Sự kiện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết chết và sự kiện mười tám người bị đè do tháp Si-lô-ê đổ sập, dưới cái nhìn của những người đương thời, họ là những người tội lỗi và họ phải chết là thích đáng. Chúa Giê-su không đồng tình với quan niệm đó. Người phê phán lối nhìn kỳ thị và lệch lạc này. Nhân đó, Người kêu gọi những người đang chê cười các nạn nhân phải nhìn lại chính mình để sám hối ăn năn, bởi lẽ họ không thánh thiện gì hơn những nạn nhân bị coi là tội lỗi kia.
Thiên Chúa luôn nhân ái yêu thương. Ngài không nhìn con người theo dáng vẻ bên ngoài, nhưng thấu tậm tân can. Thiên Chúa thấu hiểu nỗi đau của con người và ra tay cứu giúp họ. Bài đọc I đưa chúng ta về việc Chúa gọi ông Môi-sen và trao nhiệm vụ lãnh đạo giải phóng dân Do Thái khỏi ách nô lệ của người Ai-cập. Qua những lời được phán từ bụi gai, Chúa nói với ông Môi-sen: “Ta đã thấy rõ cảnh khổ cực của dân Ta bên Ai-cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than và bọn cai hành hạ. Ta sẽ xuống giải thoát chúng khỏi tay người Ai-cập và đưa chúng từ đất ấy lên một miền đất tốt tươi rộng lớn, miền đất tràn trề sữa và mật”. Cuộc gặp gỡ giữa Thiên Chúa và ông Môi-sen qua bụi gai cháy bừng là một sự kiện quan trọng đánh dấu bước tiến triển của mạc khải. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, Thiên Chúa tự giới thiệu danh của Ngài cho con người. Nếu ông Môi-sen chẳng hiểu gì khi Thiên Chúa tự giới thiệu Ngài là “Đấng Tự hữu”, thì ông lại dễ dàng nhận ra Thiên Chúa khi Ngài nhắc đến các tổ phụ, tức là Áp-ra-ham, I-sa-ác, và Gia-cóp. Mối tương quan này cho thấy Thiên Chúa là Đấng luôn đồng hành với lịch sử Do Thái, là dân riêng Ngài đã chọn. Danh Thiên Chúa được kêu cầu cho các thế hệ tương lai, chính là danh xưng gắn liền với các Tổ phụ của dân tộc thánh. Nói cách khác, những gì Thiên Chúa đã làm cho nhân loại qua các tổ phụ đã tạo nên danh xưng của Ngài.
Sau này, Chúa Giê-su cũng không kết án bất kỳ ai. Trong trường hợp người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội, Chúa cũng nói với các kỳ lão: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc mà ném đá chị này trước đi”. Khi mọi người lần lượt bỏ đi hết, Chúa nói với người phụ nữ: “Tôi cũng không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!” (x. Ga 8,1-11). Chúa Giê-su không kết án quá khứ của người phụ nữ, đồng thời mở ra cho chị một tương lai. Hôm nay Người cũng vẫn đang làm với chúng ta như thế, và dạy chúng ta sống nhân ái với nhau. Chúa không kết án chúng ta, chúng ta đừng kết án nhau.
Khi suy tư về những sự kiện trong quá khứ, cũng như khi chứng kiến những sự việc xảy đến trong hiện tại, thánh Phao-lô khuyên dạy chúng ta nhìn lại mình, đồng thời tìm ở đó những bài học bổ ích cho bản thân. Nhờ chuyên tâm rèn luyện và giữ mình, chúng ta không còn chiều theo những dụng vọng xấu xa, tránh những sai lầm của bản thân cũng như của người khác (Bài đọc II).
“Chúa là Đấng từ bi nhân hậu”. Lời Thánh vịnh 102 được hát lên nhiều lần trong Mùa Chay, như một lời mời gọi chúng ta hãy nhận ra lòng từ bi của Chúa để thành tâm mạnh dạn trở về. Ngài sẽ tha cho chúng ta muôn vàn tội lỗi, và chữa lành những bệnh tật của chúng ta. Tác giả Thánh vịnh cũng mời gọi chúng ta hãy có cái nhìn nhân ái và cảm thông đối với tha nhân, vì chúng ta hết thảy đều là tội nhân trước mặt Chúa. Nguyện xin Chúa soi sáng, hướng dẫn và thêm sức, để chúng ta can đảm trở về với Ngài.
+TGM Giuse Vũ Văn Thiên
5.3 Cơ hội hoán cải
Mùa Chay, mùa tập luyện chiến đấu thiêng liêng, mùa biến đổi và cũng là mùa hoán cải. Chúng ta đã đi vào giữa Mùa Chay Thánh, Lời Chúa hối thúc chúng ta phải làm công việc quan trọng nhất trong mùa này là thống hối ăn năn tội lỗi và trở về với Chúa. Tin Mừng và bài Thánh Thư chú trọng đến đề tài “hoán cải” với lời kêu gọi cảnh tỉnh. Lời cầu nguyện của các Giáo phụ dạy chúng ta thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa, xin thương con, vì con là kẻ có tội!“
Sau hai tuần sám hối, ý thức mình là kẻ tội lỗi, chúng ta lấy những lời trên làm của mình, và can đảm cùng với Chúa Giê-su bước vào trong sa mạc của Mùa Chay Thánh. Cả ba bài Kinh Thánh hôm nay, chúng ta đã thấy lòng từ bi của Chúa khẩn thiết kêu gọi chúng ta hãy giác ngộ, thú nhận tội lỗi và cầu xin ơn tha thứ của Thiên Chúa, Đấng đầy lòng xót thương.
Tin vào lòng Chúa thương xót không phải là dễ, vì khi có biết bao chuyện buồn đẫm lệ trước mắt chúng ta: các thảm kịch về thiên tai như bão tố, lũ lụt, động đất, sóng thần, gây ra biết bao cái chết thương đau. Những vụ tai nạn hàng không, khủng bố giết người giã man hơn … Chúng ta vẫn hát với niềm tin rằng: “Chúa nhân từ và thương xót“. Có người hỏi, lòng nhân từ và tình thương xót của Chúa ở đâu, khi trái tim con người bị tan nát bởi những cái chết đau thương của người thân, của anh em đồng loại … thật khó để chúng ta xác tín rằng Thiên Chúa yêu thương và muốn điều tốt cho nhân loại.
Vấn nạn giả thiết rằng, sự bất hạnh xảy đến với con người là đáng. Vì vậy, khi chúng ta chứng kiến những người bị bệnh nan y hoặc chết đột ngột, người đời hỏi: “Họ đã làm gì sai chăng?” Hay có sự trừng phạt tức khắc mà họ phải hứng chịu? Đây không phải là điều Chúa Giê-su nói trong Tin Mừng.
Vậy, làm thế nào để có thể chấp nhận và sống sự khác biệt giữa lòng thương xót của Thiên Chúa và sự bất hạnh của con người? Chúng ta còn nhớ việc Thiên Chúa giải thoát dân Ngài ra khỏi Ai Cập và cho họ đi qua Biển Đỏ ráo chân không? Liệu còn nhớ Thiên Chúa dẫn dắt dân Ngài qua sa mạc, nuôi dân bằng bánh bởi trời, và uống nước từ tảng đá vọt lên để dân đi đến tận Đất Hứa không? Chỉ cần nhớ lại những hành động Thiên Chúa trợ giúp con người, như thư I Cô-rin-tô, Thánh Phao-lô tiên báo trước đời sống Ki-tô hữu, những người đã được rửa tội trong Chúa Ki-tô là Đá tảng tuôn trào mạch nước sự sống và nuôi dưỡng bằng bánh bởi trời. Nhưng làm thế nào để chúng ta tin vào lòng trung thành của Thiên Chúa và giúp chúng ta tin vào tình yêu Chúa khi bất hạnh tấn công con người?
Thánh Lu-ca kể lại cho chúng ta bình luận của Chúa Giê-su về hai biến cố thời sự lúc đó. Biến cố thứ nhất là cuộc nổi loạn của vài người Ga-li-lê bị quan Phi-la-tô đàn áp giết chết; biến cố thứ hai là ngọn tháp tại Giê-ru-sa-lem bị sụp đổ làm cho 18 người thiệt mạng; hai biến cố bi thảm này khác nhau, một do con người tạo ra, và một do tai nạn. Người đương thời Chúa Giê-su thường có tâm thức nghĩ rằng, tai nạn đã đổ xuống trên các nạn nhân, bởi vì họ đã phạm lỗi trầm trọng. Trái lại, Chúa Giê-su nói: “Các người cho rằng những nạn nhân người Ga-li-lê-a kia là những kẻ tội lỗi hơn tất cả mọi người Ga-li-lê-a ư?… Hoặc 18 nạn nhân kia là những kẻ lỗi phạm hơn tất cả mọi người dân Giê-ru-sa-lem chăng?” (Lc13,2.4). Thay vì kết luận đơn giản coi sự dữ như là hình phạt của Thiên Chúa, Chúa Giê-su hồi phục lại hình ảnh chân thực của Thiên Chúa là Ðấng tốt lành, không muốn sự dữ; Người còn yêu cầu đừng coi những tai họa đó như là kết quả trực tiếp của tội lỗi cá nhân. Người nói: “Các ông tưởng rằng những người Ga-li-lê ấy là những kẻ tội lỗi nhất ở xứ Ga-li-lê cho nên mới đáng hình phạt như vậy ư?” Và Chúa Giê-su kết luận cho cả hai trường hợp như sau: “Không phải thế. Tôi nói cho các người biết, nếu các người không ăn năn hối cải, các người cũng sẽ phải chết như vậy” (Lc 13,3.5). Chúa Giê-su muốn dẫn những kẻ lắng nghe Người đến kết luận về sự cần thiết phải ăn năn trở lại.
Khi cái chết tấn công chúng ta, đức tin không cho chúng ta những lời giải thích hoặc an ủi chúng ta yên tâm, nhưng đức tin hỏi chúng ta: chúng ta đã làm gì trong cuộc đời khi đang phải đối diện với cái chết vây quanh ta, bất hạnh và đau khổ tấn công và chạm đến ta?
Để làm rõ lời kêu gọi hoán cải, Chúa Giê-su dùng dụ ngôn cây vả. Đã ba năm nay, cây không sinh quả. Như chúng ta, những người đã được hưởng lợi quá lâu từ ân sủng của Thiên Chúa mà không đáp trả cách hào phóng. Chủ vườn nói với chúng ta rằng, điều này đã quá đủ. Và bây giờ người làm vườn chưa ưng nhận sự phán xét của Thầy nên trả lời: “Thưa ông, xin để cho nó một năm nay nữa, tôi sẽ đào đất chung quanh và bón phân; may ra nó có quả chăng, bằng không năm tới ông sẽ chặt nó đi” (Lc 13, 9), đúng là năm án treo, một năm hồng ân. Trong hội đường Na-da-rét, chính Chúa Giê-su với sứ mạng được ủy thác đến công bố năm hồng ân. Năm chúng ta đang sống đây là Năm Thánh Lệ Thường 2025, một năm chúng ta được Chúa thi ân giáng phúc. Sự chết không tấn công một cách mù quáng, nhưng là lời mời gọi chúng ta hoán cải đời sống.
Vâng, lạy Chúa, khi con nhìn thấy những gì xảy ra trên thế giới, các tai nạn gây đau đớn cho nhân loại và đau khổ đến anh em của con, con nghe thấy giọng nói của Chúa nói với con: “Hãy sám hối ngay ngày hôm nay. Tận dụng Năm Thánh này, Năm Hồng Ân, năm Ta chăm sóc con để con có thể sinh trái“. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Nguồn tin: https://www.tonggiaophanhanoi.org/
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH THÁI BÌNH
Đang online: 62 | Tổng lượt truy cập: 5,792,606