1. Bài đọc 1: St 18, 20-32
“Lạy Chúa, nếu con nói, xin Chúa đừng nổi giận”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, Chúa phán: “Tiếng kêu la của dân Sô-đô-ma và Gô-mô-ra đã gia tăng, và tội lỗi chúng quá nặng nề! Ta sẽ xuống coi việc chúng làm có như tiếng kêu thấu đến tai Ta hay không, để Ta sẽ biết rõ”.
Các vị ấy bỏ nơi đó, đi về hướng thành Sô-đô-ma. Nhưng Abraham vẫn còn đứng trước mặt Chúa. Ông tiến lại gần Người và thưa: “Chớ thì Chúa sắp tiêu diệt người công chính cùng với kẻ tội lỗi sao? Nếu có năm mươi người công chính trong thành, họ cũng chết chung hay sao? Chúa không tha thứ cho cả thành vì năm chục người công chính đang ở trong đó sao? Xin Chúa đừng làm như vậy, đừng sát hại người công chính cùng với kẻ dữ! Xin đừng làm thế! Chúa phán xét thế giới, Chúa không xét đoán như thế đâu”. Chúa phán cùng Abraham rằng: “Nếu Ta tìm thấy trong thành Sô-đô-ma năm mươi người công chính, Ta sẽ vì họ mà tha thứ cho cả thành”. Abraham thưa lại: “Dù con chỉ là tro bụi, con đã bắt đầu nói, nên con xin thưa cùng Chúa. Nếu trong số năm mươi người công chính đó còn thiếu năm người thì sao? Vì bốn mươi lăm người công chính, Chúa có tàn phá cả thành không?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm thấy bốn mươi lăm người công chính, Ta sẽ không phá huỷ cả thành”. Abraham lại thưa cùng Chúa rằng: “Nhưng nếu có bốn mươi người thì Chúa sẽ làm gì?” Chúa phán: “Ta sẽ vì bốn mươi người đó mà không trừng phạt cả thành”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, nếu con lên tiếng, xin Chúa đừng nổi giận. Nếu ở đây tìm được ba mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không phạt”. Abraham nói: “Vì con đã trót nói thì con sẽ thưa cùng Chúa: Nếu trong thành tìm được hai mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Vì hai mươi người đó Ta sẽ không tàn sát”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, xin đừng nổi giận, con chỉ xin thưa lần này nữa thôi: Nếu tìm được mười người công chính ở đó thì sao?” Chúa phán: “Vì mười người đó, Ta sẽ không tàn phá”.
Ðó là lời Chúa.
2. Đáp ca: Tv 137, 1-2a. 2bc-3. 6-7ab. 7c-8
Ðáp: Lạy Chúa, khi con kêu cầu, Chúa đã nhậm lời con (c. 3a).
Xướng:
1) Lạy Chúa, con sẽ ca tụng Chúa hết lòng, vì Chúa đã nghe lời miệng con xin: trước mặt các Thiên Thần, con đàn ca mừng Chúa; con sấp mình thờ lạy bên thánh điện Ngài.
2) Và con sẽ ca tụng uy danh Chúa, vì lòng nhân hậu và trung thành của Chúa. Khi con kêu cầu, Chúa đã nhậm lời con; Chúa đã ban cho tâm hồn con nhiều sức mạnh.
3) Quả thật Chúa cao cả và thương nhìn kẻ khiêm cung; còn người kiêu ngạo thì Ngài ngó tự đàng xa. Nếu con đi giữa cảnh gian truân, Chúa giữ gìn con sống; Chúa ra tay phản đối quân thù giận dữ.
4) Tay hữu Chúa khiến con được sống an lành. Chúa sẽ hoàn tất cho con những điều đã khởi sự. Lạy Chúa, lòng nhân hậu Chúa tồn tại muôn đời; xin đừng bỏ rơi công cuộc tay Ngài.
3. Bài đọc 2: Cl 2, 12-14
“Người đã khiến anh em chung sống với Người và tha thứ mọi tội lỗi”.
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôsê.
Anh em thân mến, nhờ phép rửa tội, anh em đã được mai táng làm một với Ðức Kitô, anh em cũng được sống lại với Người, bởi đã tin vào quyền năng Thiên Chúa, Ðấng đã cho Người từ cõi chết sống lại.
Anh em vốn đã chết vì tội lỗi anh em và bởi không cắt bì tính xác thịt của anh em, nhưng Thiên Chúa đã cho anh em được chung sống với Người, Người đã ân xá mọi tội lỗi chúng ta, đã huỷ bỏ bản văn tự bất lợi cho chúng ta, vì làm cho chúng ta bị kết án; Người đã huỷ bỏ bản văn tự đó bằng cách đóng đinh nó vào thập giá.
Ðó là lời Chúa.
4. Tin Mừng: Lc 12, 13-21
“Các ngươi phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không hễ ai được dư giả, thì mạng sống người ấy nhờ của cải mà được bảo đảm đâu” (Lc 12, 15).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca.
13 Khi ấy, có người trong đám đông nói với Đức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho tôi.” 14 Người đáp: “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh?” 15 Và Người nói với họ: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.”
16 Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này: “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, 17 mới nghĩ bụng rằng : ‘Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!’ 18 Rồi ông ta tự bảo: ‘Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. 19 Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã !’ 20 Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: ‘Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?’ 21 Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.”
Đó là Lời Chúa.
5. Suy niệm:
Sống trong một xã hội mà mỗi ngày con người được nghe, được chứng kiến rất nhiều những sự kiện đau lòng: tai nạn, lật tàu, đột tử, bệnh dịch cho ta nhận thấy được sự mỏng manh của phận người. Trong bài tin mừng hôm nay đứng trước câu hỏi của một người trong đám đông, Đức Giê su đã dạy dân chúng cũng như mỗi người hôm nay về sự phù vân của cải ở đời này. Ngài dạy họ cần tỉnh thức và giữ mình khỏi những cám dỗ của những sự trần gian: của cải, danh vọng bởi những thứ đó không phải là thứ bảo đảm cho ta hạnh phúc mãi. Chúa không dạy là con người cứ chơi không cần phải lo lắng làm ăn nhưng Ngài muốn nhấn mạnh rằng đừng vì quá lo lắng tới nó mà quên mất cái chính yếu. Chính Đức Giêsu đã xuống trần gian sống một cuộc sống rất nghèo khó, Ngài chỉ lo làm theo thánh ý Chúa, cứu độ con người chính Ngài đã nói: “Tiên vàn hãy tìm kiếm nước Trời còn những thứ khác Người sẽ thêm cho”(Mt 6,33).
Bên cạnh đó Chúa kể cho ta một dụ ngôn và người phú hộ giàu có, ông ta nghĩ mình có nhiều của cải là đích điểm của mình, ông rất tự mãn về điều đó. Nhưng Chúa đã cho ông biết rằng ông tính như vậy thì thật là : “ ngốc”, bởi sự sống con người rất mong manh và ta không biết khi nào ta được Chúa gọi về. Của cải là thứ rất cần trong cuộc sống của chúng ta nhưng nó chỉ tốt khi nó là phương tiện giúp ta sống tốt trong tương quan với Chúa và tha nhân, và nó sẽ giết chết ta khi ta đặt nó làm chủ. Nhìn vào thực trạng hôm nay con người ta đang lao đầu vào kiếm tiền và hưởng thụ, có rất nhiều người cho rằng “tiền là tiên là phật” có tiền là có tất cả nên họ bất chấp tất cả, rồi cũng có nhiều người rất tham lam làm ăn gian lận…. khiến họ quên mất rằng khi chết họ không mang được gì cả : "Thân sinh ra từ đất bụi rồi mai đây cũng trở về bụi đất" (St 3,19) thậm chí chỉ vì một chút đất, tiền người ta bán rẻ lương tâm và còn sinh ra chém giết lẫn nhau. ..
Quả thật có nhiều vấn nạn trong xã hội hôm nay khi con người đặt sai giá trị của tiền bạc, họ quên mất rằng quê hương đích thực là ở trên trời chứ không phải là nhiều tiền, danh vọng. Thiết nghĩ mỗi người cần sống chậm lại để nhìn lại cách sống của mình để ý thức sự mong manh của phận người, sự “phù vân” của những thứ trần gian. Hôm nay đây khi suy niệm tin mừng tôi và bạn thử xét xem tôi đang có thái độ nào đối với của cải, danh vọng… trần gian? Chúng ta cần thay đổi gì trong cách sống của mình?
Bên cạnh những con người đó vẫn còn nhiều người biết ý thức giá trị của tiền bạc và họ biết dùng những thứ Chúa ban để sinh lời cho sự sống đời sau qua việc: chia sẻ, bác ái với tha nhân với tình yêu, biết bao người không giàu có nhưng họ cũng đã sống một cuộc đời đáng sống trong tương quan với Chúa và tha nhân. Ước mong sao các kito hữu của Chúa cố gắng trong khi xây dựng cuộc sống trần thế luôn hướng về sự sống trên trời với hy vọng được hưởng hạnh phúc Nước Trời.
Tập sinh DMTB
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về HỘI DÒNG NỮ ĐA MINH THÁI BÌNH
Đang online: 73 | Tổng lượt truy cập: 7,989,277