Nhớ lại “Tình Yêu Thuở Ban Đầu”

  • 01/08/2025 21:45
  • Khấn dòng không phải là một nghi thức long trọng rồi thôi, mà là một lời “xin vâng” phải được sống lại mỗi ngày, trong từng việc nhỏ, từng bước chân âm thầm. Ở lại với Chúa không phải lúc nào cũng là một cảm xúc rực sáng, nhưng luôn là một chọn lựa quý giá nhất của con tim biết thuộc về.

    Dẫu đã hai mươi năm bước đi trong đời thánh hiến, nghĩa là cũng hai mươi mùa lễ khấn đi qua trong đời tôi, vậy mà không hiểu sao năm nay, khi ngồi trong nguyện đường quen thuộc, tôi lại thấy lòng mình dâng trào một cảm xúc lạ thường.

    Chắc cũng vẫn là bài ca ấy, vẫn những bước chân rụt rè mà kiên định của các khấn sinh, tiếng hát ngân vang giữa làn khói hương trầm và ánh nến lung linh. Vậy mà trong cái gọi là quen thuộc, có một điều gì đó chạm đến tận sâu trong trái tim tôi, như một tiếng thì thầm rất khẽ: “Hãy nhớ lại tình yêu ban đầu…”.

    Tôi ngồi im, không dám động đậy. Tôi sợ làm vỡ tan cảm xúc mỏng manh đang dâng lên trong lòng. Nhìn các em tiến lên, đặt tay trong tay Bề trên Tổng quyền, tôi như thấy lại chính mình của hai mươi năm về trước, một cô gái trẻ với trái tim đơn sơ, chẳng có gì ngoài một giấc mơ lớn là dâng trọn cuộc đời cho Chúa.

    Hai mươi năm, nghe thì có vẻ dài đấy, nhưng thoáng cái đã trôi qua nhanh như chưa kịp chớp mắt. Có những ngày rộn ràng như ánh bình minh vừa ló rạng, cũng có những buổi chiều tà tắt nắng, lòng khô như đất sỏi. Có lúc hăng say muốn đánh đổi cả thế giới, cũng có khi chỉ mong sao giữ vững một nụ cười trong đời sống cộng đoàn. Nhưng rồi, thời gian trôi qua tôi nhận ra một điều tưởng là cũ nhưng đối với tôi luôn mới: Chúa vẫn luôn yêu tôi, và Hội dòng vẫn âm thầm nâng đỡ tôi bằng một tình yêu không lời.

    Thánh lễ năm nay đã đánh thức trong tôi điều cốt lõi nhất: Khấn dòng không phải là một nghi thức long trọng rồi thôi, mà là một lời “xin vâng” phải được sống lại mỗi ngày, trong từng việc nhỏ, từng bước chân âm thầm. Ở lại với Chúa không phải lúc nào cũng là một cảm xúc rực sáng, nhưng luôn là một chọn lựa quý giá nhất của con tim biết thuộc về.

    Tôi thầm tạ ơn Chúa vì tôi vẫn còn ở đây, vẫn còn được gọi là chị em trong gia đình Hội dòng nữ Đa Minh Thái Bình, vẫn còn được sai đi và trở về trong yêu thương. Tôi biết mình chẳng phải là một nữ tu thánh thiện hay gương mẫu, nhưng tôi vẫn là “người được yêu thương - được chọn” và điều đó là đủ!

    Tôi muốn nói với các em; những tân khấn sinh hôm nay đang rạng rỡ và đầy nhiệt huyết: hãy cứ tin tưởng bước đi, dù con đường phía trước có khúc quanh co, gập ghềnh hay giông tố… hay cả những lúc “dầu đã cạn”; các em hãy tin rằng: Đấng đã bắt đầu nơi các em một công trình tốt lành, chính Ngài sẽ đích thân hoàn tất. Còn chị, người đi trước một đoạn đường hôm nay cũng được đánh thức, được làm mới lại, được mời gọi sống lời khấn hôm xưa với một trái tim tươi mới, thiết tha, và giản dị hơn bao giờ hết.

    Ơn gọi nếu dùng một hình ảnh để diễn tả; tôi nghĩ đó là một viên ngọc quý được cất giữ trong một chiếc bình sành dễ vỡ. Viên ngọc ấy chính là hồng ân cao cả, là lời mời gọi yêu thương mà Thiên Chúa dành riêng cho từng người. Còn chiếc bình sành chính là phận người mong manh, đầy những bất toàn, mệt mỏi, có lúc nứt vỡ bởi những va đập của cuộc sống thường ngày.

    Nhưng lạ thay, chính trong những giây phút yếu đuối tưởng chừng sẽ gãy đổ ấy, viên ngọc ơn gọi lại sáng lên lấp lánh, không phải vì sức riêng tôi, nhưng nhờ sự trung tín của Đấng đã chọn gọi tôi. Ngài không chọn tôi vì tôi mạnh mẽ, nhưng vì Ngài tin tôi có thể để cho Ngài mạnh mẽ trong tôi. Chúa không lấy khỏi tôi chiếc bình sành mong manh, nhưng Ngài luôn gìn giữ viên ngọc ấy bằng tình yêu không mỏi mệt.

    Và thế, tôi lại tiếp tục bước đi, không phải trong sự hoàn hảo, nhưng trong niềm tín thác: rằng điều quý giá nhất trong đời tôi, ơn gọi thánh hiến vẫn đang được gìn giữ, được thanh luyện, và được chiếu sáng mỗi ngày, giữa đời thường tưởng chừng quá đỗi bình dị.

    Ơn gọi, nếu ví như ly nước, thì tình yêu ban đầu là vị ngọt đầu môi, còn sự trung thành là chất nước trong đáy ly. Vị ngọt có thể phai, nhưng nước trong ấy, nếu giữ được sẽ là nguồn sống dài lâu.

    Hãy cứ can đảm, cứ hồn nhiên, và cứ trung thành. Hãy để cho Chúa yêu thương các em mỗi ngày, và các em cũng đừng ngại yêu lại Ngài bằng chính cách sống nhỏ bé, âm thầm và vui tươi nơi cộng đoàn. Đôi khi, một nụ cười, một lời cầu nguyện âm thầm, hay một việc phục vụ khiêm hạ lại là cách rất đẹp để sống trọn lời khấn hôm nay.

    Chị không có gì hơn ngoài lời cầu nguyện và sự đồng hành một cách âm thầm. Chị tin rằng, khi các em bám chặt lấy Chúa và bước đi từng bước một cách khiêm nhu, thì con đường đời tu sẽ không chỉ là thử thách, mà là hành trình khám phá ra một tình yêu không bao giờ cạn.

    Giữ mãi tình yêu thuở ban đầu các em nhé. Trung thành cho đến hơi thở cuối cùng. Và đừng quên, chúng ta không bao giờ đơn độc trên hành trình dâng hiến.

    Thương mến và cầu nguyện nhiều!

    Nữ tu Têrêxa

    Bài viết liên quan